Trên bãi đất hoang, Diệp Lâm đứng thật vững chắc, ánh mắt sáng bừng như ngọn đèn pha. Trước mặt anh, bầy yêu ma hung ác ồn ào tiến tới, với ý định hủy diệt tất cả mọi thứ trên đường đi. Nhưng khác hẳn với sự hoảng loạn, Diệp Lâm chỉ cần mỉm cười nhàn nhạt, ngón tay nhấn chìm vào lòng bàn tay phát ra tia sáng chói lòa. Một trận cầu giữa ánh sáng và bóng tối bắt đầu.
Những cấm chú mạnh mẽ, rực rỡ như bức tranh thủy mặc, liền xuất hiện trước mặt, mỗi đòn đều đủ sức hủy diệt một dải yêu ma. Bầu không khí trở nên căng thẳng, ánh sáng vẫn chiếu rọi mạnh mẽ, làm loá mắt mọi người. Mọi người thậm chí còn không kịp lò so tới số mạng của Diệp Lâm đã đặt cược vào từng cú đánh cấm chú.
"Này, ngươi đến từ đâu mà mạnh đến thế?" một trái tim yếu đuối bị rung động, tiếng thốt lên từ một cô gái trẻ, ánh mắt lấp lánh lạnh lùng như pha lê.
Diệp Lâm chỉ cười khẩy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, "Ta không chỉ từ nơi nào, ta còn từ... một thời đại khác."