Trên đỉnh núi Hoàng Long, ánh nắng chiều xuyên qua những lớp mây trắng, tạo nên bức tranh huyền bí và yên bình. Thiên Kiêu, đệ tử trẻ của Tông môn, quỳ gối trước sư phụ Từ Phàm, ánh mắt uất ức nhưng không kém phần bất mãn.
"Sư phụ, đệ tử không thể làm gì thêm nữa, xin ngài hãy nhìn xem đi!" Thiên Kiêu cầu xin, giọng nói vang lên đầy lo lắng.
Từ Phàm, sư phụ lạnh lùng với vẻ mặt đầy khí thế, nhìn chằm chằm vào đệ tử trước mắt. "Thiên Kiêu, sĩ năng của ngươi không thể đủ để chúng ta vượt qua thử thách này."
Nhưng khi Từ Phàm vừa nói xong, một ánh sáng lóe lên từ bên trong Từ Phàm, người đã kiên nhẫn dõi theo mỗi bước tiến triển của đệ tử. "Có phải... sư phụ đã..." Thiên Kiêu không kịp hoàn thành câu nói, bởi một lực lượng vô cùng mạnh mẽ bắt đầu lan tỏa xung quanh họ.
"Từ giờ, Thiên Kiêu, ngươi sẽ bước chân lên con đường mới!" Từ Phàm cười lạnh, ánh mắt nhìn vào đồ đệ trẻ và tự hỏi, liệu hành động của mình có đưa Tông môn đến thịnh vượng, hay chỉ gây ra hậu quả không lường trước…