Trong dòng người vỗ tay náo nhiệt, cô gái tóc hồng đứng trên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên gương mặt mặn nồng của cô. "Cảm ơn các bạn đã đến hôm nay", cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. "Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm, những khoảnh khắc tuyệt vời... nhưng có lẽ đã đến lúc chúng ta nên dừng lại."
Khán đài nhộn nhịp, người người đều bắt đầu hỏi nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đằng sau bức màn đen, chàng trai đứng đó, cánh tay dài ôm chặt đàn guitar của mình. Anh không biết phải làm gì, chỉ biết rằng từ giây phút này, mọi thứ sẽ thay đổi.
Cô gái tiếp tục, giọng nói run rẩy nhưng chắc chắn: "Chúng ta không còn là của nhau. Anh và em... chúng ta đã không còn cùng một hướng từ lâu rồi." Những lời này tràn ngập cảm xúc, làm mờ đi những đèn sân khấu rực rỡ.
Chàng trai bước lên sân khấu, nhìn cô với ánh mắt âu yếm, nhưng đôi mắt của cô không còn chút run rẩy nào nữa. "Anh biết mình đã mắc sai lầm lớn", anh nói, giọng nói run rẩy. "Nhưng xin em... hãy để anh được ở lại bên em, hãy để chúng ta cùng vượt qua khó khăn này."
Nhưng cô gật đầu, cười nhẹ nhàng nhưng không vui: "Yêu thương không phải chỉ là về việc ở cạnh nhau, mà là về việc hiểu và chấp nhận lẫn nhau. Khi ta không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, có lẽ đã đến lúc chúng ta nên buông tay."
Và dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh, giữa tiếng reo hò của khán giả và những cánh cửa đóng sập dần, một câu chuyện tình kết thúc, để mở ra những trang mới...