Trên đỉnh núi cao vút, ánh nắng chiều phủ lên những đám mây trắng bồng bềnh, tạo ra một khung cảnh huyền bí và tĩnh lặng. Yukiko đứng đó, với ánh mắt nhìn về phía xa xăm, trong lòng cô như một biển cả hỗn loạn.
"Đừng sợ, Yukiko," Kai nói, giọng nói ấm áp như làn gió mùa xuân. "Hãy để tâm hồn mở cửa, để tôi dẫn dắt em đến nơi không gian bí ẩn, nơi mà em chưa từng thấy."
Yukiko lắc đầu, bước về phía Kai với sự lạc quan nhưng cũng toàn bộ nỗi lo sợ. Bước qua ranh giới của hiện thực và tưởng tượng, cô bắt đầu nhìn thấy những hình ảnh không rõ ràng, những ký ức mơ hồ từ quá khứ hiện lên.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy là sự đen tối, là bí mật mà Kai đã giấu kín. Tất cả chỉ là lời nói dối, một màn trò chơi tâm lý để rồi khiến Yukiko mắc kẹt trong vòng xoáy của sự kiểm soát và tuyệt vọng.
Và khi bóng tối bao trùm, câu hỏi cuối cùng vẫn đong đầy trong tâm hồn Yukiko: Liệu ánh sáng còn tồn tại, hay cuộc sống của cô chỉ là một vòng luẩn quẩn trong bóng tối mãi mãi?