Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mời gặp cậu bạn thầm thương từ lâu, Miu Kyuuragi đã gục ngã xuống sàn, cảm giác mất hồn dường như cứ phảng phất đeo bám. Từ ánh mắt mờ nhạt, cô nhìn thấy hình bóng của Touno tan biến trong màn sương mờ, như một ảo ảnh xa xôi. Tiếng đập lớn của trái tim không ngừng nhấc nhổ, như muốn vụt ra khỏi ngực giữa cảm giác hỗn loạn và sợ hãi. "Không... không phải," Miu khẽ thì thào, tay vụt lên ôm cánh cổ, nhấn chặt vào ấn chỉ của bình mạng cuối cùng, rồi run rẩy nhắm mắt chìm vào vô thức.
Khi cô mở mắt trở lại, khám phá một thế giới mới, tăm tối và cô đơn. Ánh sáng mờ mờ chiếu rọi từ xa xôi, nhắm nhừ như đôi mắt ma quỷ đỏ nhấp nhô từ bóng đêm. Cảm giác ê chề tuôn trào, cô cố gắng nhận biết xem bản thân đã bước vào đâu, liệu đó có phải là cõi âm hay không? Đột nhiên, một ánh sáng rực rỡ chói chang chói dạy từ nơi xa xăm giá lạnh, hướng về phía cô, thu hút và định rõ hơn. Miu cảm thấy mình như được ai đó gọi, từ đâu đó ẩn sau lớp vách tăm tối.