Trên lối đi mòn của ngôi đền Hakurei, Reimu đứng đợi như mọi năm. Ánh mắt cô hướng về phía ngã tư nơi mây trắng bay. Vào mỗi xuân, cô chờ đợi sự xuất hiện của một người - người không hẹn trước, không báo trước. Người mà cô gặp trong mộng, hình ảnh mơ hồ vẫn vương mãi trong tâm trí.
Những bước chân lặng lẽ đến gần làm Reimu giật mình. Ánh mắt lạ quét qua khuôn mặt hoang dại của cô, nhưng ẩn chứa sự quen thuộc kỳ lạ. "Em đã đợi anh", Reimu lẩm bẩm, bỗng từ giọng nói của người kia vang lên. Một giọng nói mà Reimu không thể quên, từng dòng từng chữ vẫn âm vang trong đôi tai như một bí ẩn còn chưa được giải.
"Chị... Em đã trở lại."
Nhưng người kia, người cô chờ đợi, không phải là người cô từng biết. Khuôn mặt đó đã thay đổi, tâm hồn ẩn chứa bí ẩn khó lường. Phải chăng đây là lời nguyền hay phép màu, khi một người quen thân ẩn hiện giữa dòng người? Reimu nhấm nháp hơi thở trời xuân, nắm chặt bàn tay của người xa lạ, và cùng bước vào bí ẩn mà mình đã chờ đợi suốt bao năm.