Tiết trời thu se lạnh đang bao trùm khắp thành phố, một cụ già ăn mặc lở thở tựa bước chập chững trên con đường quen thuộc. Mắt cụ như hai đứa trẻ còn trẻ, tròn xoe nhìn quanh, từng góc phố, từng khu nhà, mỗi chi tiết nhỏ bé như muốn ghi nhớ vào tâm trí vĩnh cửu. Bên tai cụ vẫn còn vang lên tiếng đàn piano ngọt ngào từ quá khứ, một ký ức ngọt ngào đậm chất huyền bí.
Nhưng không, đó không phải là quá khứ. Bởi cụ chỉ mới bước xa ngày hôm qua, bước ra từ một cái ốc đảo thời gian bí hiểm. Cả thành phố đang nằm trong mùa đông giữa mùa thu! Cụ cảm thấy bối rối, đôi chân run rẩy như đứa trẻ vào ngày đầu tiên đi học. Giữa màn sương mù, cùng với cảm giác trở về tuổi thơ, người cụ biết rõ mình đang ở giữa một cuộc phiêu lưu kỳ diệu vượt qua hình dáng và thời gian, nơi mà ký ức và hiện thực giao hòa một cách phi thường.
Cố gắng hiểu rõ hơn về sự bí ẩn này, cụ đi sâu vào cái góc đường quen thuộc, con đường thời gian của mình. Và từ đó, sẽ là một cuộc hành trình không chỉ khiến cụ hiểu về chính mình mà còn về tất cả những gì còn sót lại trong cuộc sống đầy ẩn hưởng ẩn sầu của mình.