Trong phòng thái giám tĩnh lặng, ánh nến lung linh vẫn nhấp nhô, mờ ảo như đang giấu đi bao bí mật khó nắm bắt. Tịnh Hồ ngồi uốn éo trên chiếc giường cũ, cánh cửa lặng lẽ mở ra, ánh sáng xen lẫn với bóng tối đỉnh đầu cô, tạo nên vẻ đẹp lạ lùng như một vì sao vừa tụ hợp giữa trời đêm u ám.
Kể từ cái chết đầy bí ẩn của Lăng Ngọc, hình bóng y vẫn mãi ám ảnh trong tâm trí Tịnh Hồ. Cô không thể phủ nhận rằng, tình cảm dần trỗi dậy trong lòng mình, tình yêu cung cấm mà cô từng nghe đến. Nhưng giữa băng rừng quyền lực và âm mưu thâm độc, liệu tình cảm đầy cấm kỳ này có thể nảy nở, hay sẽ bị xóa sổ trong biển nguy?
Nhẹ nhàng, tiếng bước chân vang lên, Tịnh Hồ lặng lẽ quay đầu. Trước mắt cô, Lăng Ngọc đứng đó, ánh mắt kiên định như muốn thấu hiểu tận đáy lòng cô. "Em không thể chạy trốn khỏi tình cảm của mình. Anh sẽ chờ, cho dù thời gian có kéo dài đến đâu," giọng nói của Lăng Ngọc vang lên, như một lời nguyền vẫn đang ngụy trang dưới vẻ ngoài uyển chuyển.