Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Vân Cẩm Sơ đứng trước bức tường cao vô tận của lều Thế Tử. Bước chân nhỏ nhắn đong đưa trên nền cỏ hoang, cô không ngờ rằng đêm nay, số phận đã từng bước thay đổi mãnh liệt. Khi cánh cửa lều mở ra, ánh đèn lung linh chiếu rọi về Thế Tử Nhân Tuấn, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt như hóa thành bức tường đá không thể xâm phạm.
Nhưng dưới bàn tay mềm mại của Vân Cẩm Sơ, vỏ bọc bê đê của Thế Tử dường như tan chảy theo từng hơi thở. Những ngày dài sống chung dường như chỉ là lớp vỏ, che đi sự tổn thương sâu thẳm bên trong. Vân Cẩm Sơ nhìn thấy cậu chàng không phải là người lãnh đạm mà mọi người thấy, mà là một người đàn ông đầy bi kịch và cô đơn.
Tình yêu giữa hai người như một bức tranh hoàn hảo nhưng bí ẩn, màu sắc tương phản nhưng hài hòa. Mỗi nét vẽ, mỗi điểm nhấn đều chứa đựng trong đó một bí mật, một cảm xúc sâu thẳm mà họ chưa từng thốt lên. Người ta nói rằng chỉ có khi đối diện với cái gai trong lòng mình, tình yêu mới thực sự bừng sáng. Và Vân Cẩm Sơ và Thế Tử Nhân Tuấn, qua từng ngày, dường như đang dần khám phá ra điều đó, tiếp tục diễn sâu trong cuộc chiến tâm lý đầy thử thách và bất ngờ của họ.