Trên mái nhà của căn biệt thự hoang tàn, một bóng người mảnh mai đậu trên mép hiên nhìn xuống dưới, ánh trăng chiếu rọi qua mái tóc nâu óng ánh. Juliet, với ánh mắt trầm trồ, nhìn về phía hồ bơi đã cạn khô từ lâu, nơi mà ngày xưa cô và Romeo đã từng hứa hẹn mãi mãi bên nhau.
Tiếng gió đêm lướt nhẹ, làm lay những cánh hoa hồng đỏ rực trên cánh cửa sổ, một cánh hoa rơi từ trên cao, dần dần lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay nhỏ bé của Juliet. Một giọt lệ mặn nồng rơi xuống cánh hoa, như một biểu tượng cho tình yêu đã phai mờ.
Juliet thấp thỏm nhìn những chữ viết trên mảnh giấy cũ kỹ, chữ viết chảy ruột của Romeo: "Juliet, hãy tin anh, hãy chờ đợi anh." Thế nhưng bây giờ, mắt Juliet chứa đựng không phải là sự chờ đợi mà là sự khao khát tự do, khao khát thoát khỏi vòng xoáy của sự phản bội và đau khổ.
Với bước chân quyết định, Juliet vội vàng viết chữ lên mảnh giấy: "Romeo, chàng hãy biến đi, để ta có thể tìm lại độc lập và tự do của mình." Nụ cười nhẹ nhoà trên môi cô, là sự quyết đoán và mạnh mẽ, dấn thân vào bức tranh cuộc đời mà không còn vương bóng của một tình yêu phai mờ.