Trước mắt Tần Thiên, ánh sáng chiếu rọi xuống vùng đất đỏ tươi từ chảo thuốc vỡ nát. An Miêu Lăng đứng im như bức tượng lạnh lùng, ánh mắt cứ như sắc đá sắc bén. Tần Thiên cảm thấy hơi thở của mình đứng im lìm, nhưng lòng dũng cảm bùng cháy trong ngực anh. "Ta không bao giờ là kẻ chạy trốn!" Anh tuyên bố, bước về phía trước, hào hứng và quyết liệt.
An Miêu Lăng nhìn anh với vẻ mặt không chuyển dời, nhưng trong đáy mắt của nàng, một biểu cảm không rõ bóng dáng hiện lên. Tiếng nói của anh lấp đầy không gian, như một lời thách thức không thể phủ nhận. "Haha, thật dũng cảm. Nhưng rốt cuộc, người chiến thắng sẽ là ai, hãy chờ xem," An Miêu Lăng cười khẩy, tiếng cười lạnh lùng truyền đi khắp không gian.
Từng bước tiến về, những khung hình quyết liệt của Tần Thiên và vẻ lạnh lùng của An Miêu Lăng tạo nên một bức tranh đầy căng thẳng và bí ẩn. Trước cuộc đấu trí cam go, ai sẽ là người chiến thắng, ai sẽ là kẻ bị vùi dập dưới bàn tay tàn nhẫn của số phận? Sự chờ đợi đầy hồi hộp lan tỏa không khí căng thẳng trong không gian, kéo theo sự rối ren và hấp dẫn khó lường.