Trên lầu vàng, trong bóng tối của đêm, Phương Lạc và Hoàng đế đối diện nhau, ánh đèn lung linh phản chiếu trên gương mặt họ. Sự im lặng đầy căng thẳng loang lổ từ đôi mắt sâu thẳm của họ khiến không khí trở nên sặc sỡ. "Ngài có tin vào Đạo không?" - Tiếng nói như một sợi chỉ mỏng manh vỗn vẹn thoáng qua không khí, đốt lên ngọn lửa tòa ra từ tâm hồn của Phương Lạc. "Tin hay không tin cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là ta đã tìm được cứu cánh cho bản thân mình," Hoàng đế trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhưng tỏa sáng ý chí và sức mạnh.
Sợ hãi nhưng không thể thoát khỏi sự hút lôi của ngài, Phương Lạc bước gần hơn, "Sự hiện diện của ngài, liệu có thể là lời giải cho những giấc mơ đen tối ấy không?" - Câu hỏi của cô như một lưỡi dao cắt sâu vào tâm can của Hoàng đế, khiến hắn phải đối mặt với quá khứ, với những vết thương chưa lành. "Ta không biết, nhưng ta sẽ cố gắng," Ngài cất tiếng, giọng điệu trầm tư nhưng quyết liệt.
Trước sự ganh tỵ và định kiến từ xã hội, hai tâm hồn đang cố gắng khám phá bản thân trong nhau. Họ không chỉ đối mặt với những thử thách bên ngoài mà còn với những đau thương ẩn giấu sâu bên trong. Vì tương lai, vì sự tự do, Phương Lạc và Hoàng đế sẽ phải đồng lòng, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, tìm ra lối thoát cho tình yêu và sự công bằng mà họ tin tưởng.