Trên sân thượng ngập nắng, Mikoto Ochiai vẫn đứng đó, ánh mắt sương không lưu luyến, không sợ hãi. Ranh giới giữa cuộc sống và cái chết dường như đã chỉ còn là một bước chân. Nhưng chợt, tiếng bước chân khẽ vang lên phía sau cô, làm cô quay đầu.
Jin Haiba, vẻ ngoài lạnh lùng và khí chất uy nghiêm, đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô gái đang giữa ranh giới mong manh. Không nói một lời, anh lại thổi khói từ điếu thuốc, những ngón tay phủ phịt hơi cuộc sống vào không gian rộng lớn.
Một cảm xúc lạ kẽ trên không, rối bời, hoài nghi nhưng cũng được khuấy động trong Mikoto. Thầy giáo mà cô nghĩ đã quỳ rạp trước vẻ lạnh lùng, lại giờ đây, đứng bắt chuyện, từ chối cái chết và thậm chí... mời đi hẹn hò!
Mikoto không thể tin vào mắt mình. Điều gì đã đẩy Jin Haiba, người luôn sống trong sự tĩnh lặng và cô đơn, thể hiện hành động đầy tinh thần nhân văn như vậy? Mỗi góc khuất cuộc đời anh bắt đầu lội ngược dần, và Mikoto bắt đầu nhận ra rằng, có lẽ, trong cõi sống nhộn nhịp, họ đang cần nhau nhiều hơn họ nghĩ.