Trên bờ biển hoang vu, cơn gió lạnh se lạnh tấm áo lụa mỏng manh che phủ lấy cơ thể mong manh của Astell. Đứng đối diện với Kaizen, người đàn ông mà cô từng yêu nồng nàn, Astell không thể kìm nổi cảm xúc tràn ngập khi hỏi: "Dù sao anh cũng chưa từng thật sự yêu tôi, phải không?"
Ánh mắt của Kaizen trở nên lạnh lùng, nỗi hối hận dường như đang nuốt trọn lời thú tội của anh. Sự im lặng chết chóc chỉ khiến cô cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.
Sáu năm xa cách không đủ để che giấu bí mật mà tận sâu trong tâm hồn. "Tôi...tôi có mang thai..." Astell lắng nghe những giọt mưa rơi trên cát như những tiếng thở dài không lời. Và chỉ sau đó, câu hỏi của Kaizen kinh ngạc làm cô bất ngờ đến mức không thể tin nổi: "Đứa bé đó...là của ai?"
Những rối ren, đau khổ, và cả sự bất lực, tất cả kéo Astell vào vòng xoáy của quá khứ đen tối. Nhưng khi tình yêu và trách nhiệm đấu tranh trong tâm hồn cô, Astell quyết định mở lòng, tự tin thốt lên: "Là con cháu của tôi."
Ánh mắt của Kaizen chập chờn nhưng cuối cùng lại bừng sáng hi vọng. Liệu họ có thể vượt qua mọi chông gai để tìm lại nhau trong cơn bão của cuộc đời?