Dưới ánh trăng khuyết loé sáng, Lục Tử Nguyệt cất tiếng cười nhẹ khiến không khí trở nên huyền bí hơn. Trên bàn tay nhẹ nhàng, một chiếc cờ tướng mạ vàng lấp lánh, đánh dấu một đêm mùa thu nhưng không hề se lạnh.
Bước ra khỏi bóng tối, người phụ nam bí ẩn tựa hồ như biến mất, chỉ còn lại vết máu đỏ tươi trên chiếc cờ tướng. Ánh mắt Lục Tử Nguyệt chợt sáng lên, bí mật đã được hé lộ qua những nét vẽ yếu ớt. Tiếng gió lạnh thổi qua, từng cơn sóng nổi lên trên gương mặt trắng bóng của nàng.
"Anh là ai?" Lục Tử Nguyệt hỏi, giọng nói trào ra như một luồng gió mạnh mẽ cắt qua tâm trí người khác.
Người phụ nam bí ẩn không trả lời, mà chỉ cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm nhìn sắc bén vào mắt nàng. "Em lặng lẽ hơn cả bộn bề lo toan. Người đạo tặc không bao giờ thất bại trong việc nhận ra những tâm tư ẩn giấu nhất của đối phương."
Lục Tử Nguyệt rùng mình, từng phần nguy hiểm và sự mãnh liệt trong ánh mắt điều nói lên một điều gì đó không ngờ. Dưới ánh trăng khuyết, một trận đấu mới bắt đầu, giữa quyền lực, bí mật và cái chết.