Những linh hồn với vẻ ngoài đầy hận thù đang hướng về phía Tứ Tam Canh, ánh mắt chúng như lửa đỏ sừng sững, đầy sự dữ tợn và kì lạ. Khoảnh khắc đó là lúc họ nhận ra họ không còn ở trong thế giới thực nữa. Không có ánh sáng, không có tiếng cười, chỉ còn những tiếng rên rỉ lạ tai vang vọng trong không gian vô hình.
Thấp thoáng từ đâu đó, một tiếng reo hò cắt ngang, kéo theo màn đêm đen kịt chuyển thành huyết màu. Bầu không khí trở nên nặng nề, đầy kinh hoàng và tuyệt vọng. Tứ Tam Canh cảm thấy họ đang bị cuốn vào một vòng quay tối tăm, không biết điểm dừng nào là kết thúc của mình.
Lời nguyền từ quá khứ bắt đầu hiện hình, những sự thật đen tối từng bí ẩn đều bắt đầu lộ ra. Trước mắt họ, một vì sao đậm hơn những vì sao khác, tỏa sáng trong ánh đỏ đâm lên từ sâu thẳm. Đó không phải là vì sao bình thường, mà chính là vị sao của sự hủy diệt và tuyệt vọng. Để thoát khỏi địa ngục này, họ phải nhận ra và đối diện với chính bản thân mình, với những bóng tối ẩn sau linh hồn của mình. Liệu họ có thể vượt qua và tìm ra lối thoát cho chính mình, hay sẽ mắc kẹt mãi mãi trong vòng xoáy của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng không lối thoát?