Trên đỉnh núi Huyền Vũ, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp sương mù, tạo nên bức tranh huyền bí và uất ủa. Lee Yeong và Kim Jun đối diện nhau, cả hai đều biểu lộ sự căng thẳng và ánh mắt chứa đựng vô vàn điều không nói thành lời.
Nước mắt rơi dày đặc trên gương mặt của Lee Yeong khi anh nhớ về ngày cha mẹ hy sinh và anh bị trục xuất khỏi gia tộc. "Tại sao, anh trai? Tại sao phải đến mức này?" - Lee Yeong gào thét, âm thanh vang lên giữa không gian vắng vẻ.
Nhìn vào ánh mắt của Lee Yeong, Kim Jun thấy lòng mình rung động. Những ký ức về tuổi thơ hạnh phúc, về những lời hứa làm anh em cho nhau, bỗng trỗi dậy dồn dập trong tâm trí anh. Anh bắt đầu nhận ra rằng, quyền lực và tình thân không thể được đặt lên cùng một bàn cân.
"Em xin lỗi, Lee Yeong... Em đã mù quáng phải không?" - Kim Jun lên tiếng, giọng điệu đầy xót xa. Cả hai anh em nhìn nhau, cảm nhận được một dòng điện tình cảm lạ chảy giữa họ.
Khi thanh kiếm va chạm, không còn tiếng gió lạnh lẽo nữa, chỉ còn tiếng trái tim rên dậy trong từng nhịp đập. Lee Yeong và Kim Jun đồng lòng hủy bỏ phong ấn của sự hận thù, để cho tình thân và tình yêu gia đình chiếm lĩnh trái tim họ.
Với một cú đâm cuối cùng, Thương Long và kiếm của Kim Jun cùng tan ra thành bụi, giữa họ chỉ còn lại niềm hạnh phúc của sự hoà bình, và hy vọng cho một tương lai mới, đầy rẫy hồn nhiên và tình yêu.