Trên mái trường cấp ba, Haburi ngồi một mình trên bờ kênh nước, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa xăm. Sayawaki đến, xòe tay mỏng manh, bước chân nhẹ nhàng. "Haburi, mẫu người lí tưởng của em là ai vậy?" Haburi không nhìn cậu bạn, chỉ tươi cười ẩn ý. "Một người lí tưởng không nhất thiết phải hoàn hảo, mà là người hiểu và chấp nhận em đúng với tất cả những khuyết điểm và sở thích của mình."
Sayawaki nhấm nháp lấy từng từng lời, tim cậu đập rộn ràng dù không hiểu lí do. Đèn đỏ bật lên trong tâm hồn cậu, mở ra một cánh cửa ẩn chứa tình cảm từ lâu mà cậu vẫn đang giấu kín. Haburi, vốn xuất sắc với vẻ lạnh lùng, bất chợt trở thành nguồn sáng, chiếu rọi cảm xúc Sayawaki. Từ tình bạn buồn tẻ, tình yêu nảy mầm, mọc những rễ dài uốn quanh hai trái tim hòa quyện.
Trải qua những khó khăn, trắc trở, cả hai nhận ra tình yêu không chỉ là về vẻ bề ngoài hoàn hảo. Đó là về việc nhìn thấy nhau qua những khuyết điểm, hiểu sâu biết rõ từng đường nét cảm xúc trong tim đối phương. Và từ đó, họ khám phá ra rằng tình yêu đích thực không phải là sự hoàn hảo, mà là sự chấp nhận và cổ vũ lẫn nhau trên chiếc đường đời với bao nhiêu biến động và niềm vui.