Dưới ánh trăng khuyết, Anzamnia đứng trước một căn phòng tối tăm. Khói đen mù mịt bốc lên từ cây nến bên cạnh, tạo nên bầu không khí u ám hơn trong không gian. Phía trước, cô bé mồ côi đứng im lặng, ánh mắt sáng bừng như ngọn đuốc nhoẻn.
"Hai thưa, giao ước đã được kí kết." Anzamnia lên tiếng, giọng nói âm u, rùng rợn như lời nguyền của ma quỷ. "Theo đúng điều ước của em, tôi sẽ mang lại cho em sức mạnh vô song, nhưng cũng sẽ lấy đi linh hồn của em khi thỏa thuận hoàn thành. Hãy nhớ rằng, không có con đường nào dẫn đến tự do cho em, chỉ có bóng tối vô tận mà em chọn ở lại."
Cô bé không nao lòng, nụ cười bất ngờ rạng ngời trên môi. "Không phải linh hồn của em, mà là linh hồn của cậu cơ." Tiếng cười của cô bé vang lên, như một lời nguyền định vận mệnh. "Bọn em sẽ vươn lên từ địa ngục này, tự do không phải ở đâu xa!"