Trên con đường đầy cát bụi của giang hồ, một chiếc bóng mạnh mẽ bao phủ bởi bóng tối đang di chuyển nhanh chóng. Ánh trăng lạnh lùng lóe sáng, hé lộ khuôn mặt điển trai của Dư Thương Hải, chưởng môn phái Thanh Thành, người vừa mang trên vai một trọng trách nặng nề - Tịch Tà Kiếm Phổ. Ngọn kiếm bóng đêm ấy đã chìm trong máu của những người vô tội, biến mất không dấu vết, chỉ để lại dấu ấn của sự tàn bạo và đau thương.
Nhưng không ai biết rằng trong tâm hồn Dư Thương Hải, cơn ác mộng chưa từng tan đi. Mỗi đợt gió đêm thoáng qua làm cho tâm hồn anh lần lữa, nhớ về những lời kể từ kiếm phổ, về một cô gái tóc trắng như tuyết, không gian trải đầy hoa anh túc và khói từng từ màu loang qua. Nỗi đau tận cùng trong anh dần biến thành thù hận, thúc đẩy anh tiến về phía trước, không biết rằng càng vùng lên, anh càng lạc trong nỗi hận thù và cô đơn.
Và rồi, một ngày, khi ánh nắng bắt đầu chiếu sáng, một vết cắt sâu trên cán kiếm đã đánh thức cho Dư Thương Hải thức tỉnh. Anh nhận ra rằng để giải thoát cho linh hồn mình, anh cần phải đối diện với quá khứ đau buồn và tìm kiếm sự sáng lạng trong tâm hồn mình. Đó không chỉ là cuộc hành trình đầy nguy hiểm mà còn là cuộc chiến với chính bản thân mình, để trở thành người anh luôn mong muốn - một người đích thực.