Trước ánh sáng lồng lộn của thành phố, Kagura đứng trước chiếc cửa sổ của căn phòng trọ nhỏ. Cô nhìn ra ngoài, gió nhè nhẹ xuyên qua mái tóc bạch kim, làm tung bay những cánh hoa anh đào. Trong bóng tối, bóng lưng của một người con trai nằm bên cạnh cây anh đào cũ cũ xụp xụp, nhớ nhung.
Okita, người lính hải quân kiêu ngạo, nay bước đến gần cô, đáy mắt sáng bừng nhìn thẳng vào hồn Kagura. "Anh xin lỗi vì từng đánh đập em," anh nói, giọng nói êm lắng trái ngược với vẻ tự tin trước đây.
"Anh muốn giúp đỡ...anh muốn thay đổi," Okita thú nhận, lần đầu tiết lộ mặt đa chiều mà Kagura chưa bao giờ biết đến. Tiếng gió nhẹ nhàng trở thành những lời mật ngọt, thổi bay đi những vết thương tâm hồn từ quá khứ. Kagura cảm nhận sự chân thành từ trái tim anh, một lần nữa, cô tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi gian khổ.