Trong một đêm trăng sáng, Vân Túc chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ quan trọng nhất đời mình - báo ân cho kẻ địch hiếm có, Võ Nhiếp Chính Vương. Trước mặt hắn, Võ Nhiếp Chính Vương đứng thẳng, vẻ mặt thanh cao nhưng cũng đầy ám ảnh khiến Vân Túc không thể lường trước hành động tiếp theo của mình.
"Võ Nhiếp Chính Vương, đã đến lúc ta báo ân cho người," Vân Túc nói, giọng điệu kiên định nhưng cũng ẩn chứa một ánh sáng quyết liệt trong đôi mắt.
Võ Nhiếp Chính Vương nhìn Vân Túc, ánh mắt lạnh lùng nhưng không không khinh thường. "Cũng được, nếu ngươi muốn báo ân, thì hãy đánh bại ta trước đi," Võ Nhiếp Chính Vương nói, giọng điệu trầm ổn nhưng lôi cuốn.
Vân Túc cất giọng cười, nhưng trong đôi mắt lại là sự nghiêm túc. "Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải chấp nhận hậu quả của việc bị đánh bại," Vân Túc nói, từng bước tiến về phía Võ Nhiếp Chính Vương.
Cuộc đối đầu giữa hai Nguyên Chính Vương bắt đầu, trận chiến giữa lương thiện và oán hận, giữa tâm lý phức tạp và quyết tâm kiên định. Liệu Vân Túc có thực hiện được mục tiêu của mình và đối mặt với những bí ẩn ẩn sau vẻ ngoài của Võ Nhiếp Chính Vương hay không?