Trên bờ hồ yên bình, Nguyệt Hà nằm trên bờ với ánh trăng nhẹ rọi xuống gương mặt thanh tú. Chúng ta không biết chắc rằng liệu cô gái xinh đẹp này đang sống hay đã chết, bởi Nguyệt Hà chỉ tỉnh dậy khi tiếng hồ cười rì rào rỉ rả từ những bông hoa sen nở rộ giữa đêm.
"Hoàng tử của hồ, ngài đã cứu em." Nguyệt Hà nói, nhìn chằm chằm vào bông hoa sen màu trắng như tuyết.
"Hoàng tử?" Một giọng nói nhẹ nhàng, lãng mạn vang lên từ hoa sen, đầy ý cười nghịch ngợm. "Liệu có một ngày nào đó, hoàng tử của em sẽ xuất hiện không?"
Lòng Nguyệt Hà đập thình thịch, cơn mưa kỷ niệm tuôn trào trong lòng bỗng dưng trở nên đau đớn hơn bao giờ hết. Cô nhìn chằm chằm vào hoa sen, nhận ra rằng nỗi đau này không thể nào so sánh được với bất kỳ điều gì trên thế giới.
"Mong rằng đó sẽ không chỉ là ước mơ." Nguyệt Hà thì thầm, cánh sen mong manh lướt qua ngón tay nhỏ xinh của cô như muốn vỗ nhẹ lên trái tim vỡ vụn của cô.