Trong bóng tối u ám của đêm, Lý Niệm Phàm đang hòa mình vào âm nhạc của dây đàn, mang theo một chút nỗi buồn lẫn những ảo tưởng về thế giới tươi đẹp của tu tiên. Chợt, tiếng bước chân lạ gần kề, anh nhẹ nhàng mở mắt, chứng kiến Hước Hồ hiện lên như một bóng đêm với ánh mắt lạnh lùng.
"Hóa ra Linh Cốt thật đã tìm được chủ rồi," Hước Hồ lên tiếng, đôi mắt sáng lên ánh lửa khát khao. Lý Niệm Phàm lặng thinh một chút, rồi mỉm cười đầy bí ẩn, "Vậy thì giờ đây, cuộc chơi mới chỉ thực sự bắt đầu..."
Hai tâm hồn, hai nguồn năng lượng đối lập nhau, nhưng có một sự hấp dẫn không thể phủ nhận. Khi âm nhạc bắt đầu vọng lên một giai điệu khác lạ, không chỉ từ dây đàn mà còn từ trái tim của họ, màn sương mỏng cuồn cuộn, bao trùm không gian.
Hước Hồ không ngần ngại bày tỏ, "Ta muốn học từng bí mật mà ngươi sở hữu, để biến mình thành một thứ mạnh mẽ hơn, hơn cả linh cốt ấy." Lý Niệm Phàm gật đầu, màn sương như dụi mắt, chỉ còn ánh sáng mờ ảo và hứng khởi về một cuộc phiêu lưu mới, đẫm máu và bí ẩn.