Trong một buổi tối ảm đạm, Arochi Tooru lại một lần nữa tự ngồi một mình trên mái hiên nhà trường, ánh đèn trời dần lụi tàn. Ánh trăng xoáy xuống, nhấp nhô trên mái tóc đen óng ánh của chàng, tạo nên bức tranh lãng mạn đầy bí ẩn. Saegusa dạo bước tới từ phía sau, những tia nắng cuối cùng chiếu qua kính cửa sổ, phản lên gương mặt cứng nhắc nhưng đầy sáng tạo của Arochi.
"Chúng ta đều có quá khứ phải không, Arochi?" Saegusa nói nhẹ nhàng, không gian trở nên im lặng.
Arochi quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm từ đôi mắt đen nhìn thấu tâm hồn Saegusa. "Quá khứ? Đôi với tôi, nó chỉ là một dấu chấm buồn."
Saegusa cảm thấy những tia lửa trong lòng nhanh chóng bùng cháy. "Vậy tại sao cậu chọn cách im lặng, để cho mọi người nhìn vào và đánh giá cậu một cách sai lầm?"
"Ai hiểu được cuộc đời của tôi?" Arochi gật đầu, giọng nói lạnh lùng, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa một nỗi đau không thể diễn tả. "Nhưng từ khi gặp cậu, tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn."
Hai con người, mỗi người một bí mật, một quá khứ đen tối, nhưng từ sự gặp gỡ của họ đã mở ra một cánh cửa mới, nơi ẩn chứa những bí mật và sự hồi sinh. Tiếng gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những lời thú nhận tâm sự, và ngày xuân của họ bắt đầu từ những giọt nước mắt, những nụ cười, và những bí mật dần hé lộ.