Trên bục giảng, Yuu nhìn chằm chằm vào bức tranh mà Ayano đã vẽ cho anh. Đồng hồ đang đếm ngược từng giây, những phút giây trôi qua chậm rãi như muốn kéo dài hơn. Yuu cảm thấy tim mình như hòa mình trong một cuộc đua kỳ lạ, không biết phải làm thế nào, không biết người chiến thắng sẽ là ai. Haruka đứng bên cạnh, ánh mắt cô ánh lên những tia sáng hồng, đầy hi vọng, nhưng trong bầu không khí đầy căng thẳng ấy, có một cảm giác lạ lùng lăn về trong lòng Yuu.
Tiếng đồng hồ reo lên, đánh dấu sự kết thúc của trận đấu lớn giữa hai trái tim. Yuu thở dài, cố gắng giữ vững tinh thần. "Tôi... Tôi...", anh mở miệng, nhưng lời nói không thể thoát ra. Cảm xúc dâng trào, không rõ mình nên làm thế nào. Ayano và Haruka đều dõi theo ánh mắt anh, chờ đợi. Ngay lúc đó, một thoáng sáng lóe lên trong đầu Yuu, như một lối thoát cuối cùng.
"Anh... anh quyết định", Yuu nói, giọng run rẩy, nhưng rõ ràng. "Tôi... tôi muốn chúng ta làm bạn... tất cả mọi người". Ánh mắt của cả hai cô gái trở nên sáng hơn bao giờ hết, hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt. Yuu cười nhẹ, như cảm thấy áp lực tan biến. "Vì bọn tôi là bạn thân nhất, phải không?"
Haruka và Ayano không nói gì, chỉ cười rạng rỡ. Họ hiểu rõ rằng, tình bạn của họ không thể bị xáo trộn bởi bất kỳ tình cảm nào khác. Vậy là một trận đấu đã kết thúc, nhưng tình bạn của ba người sẽ tiếp tục mãi mãi, vượt qua mọi khó khăn và thử thách.