Trước ánh mắt sắc bén của Thẩm Đề Đốc, Lạc Phách không thể kìm nén nổi nỗi lo lắng trong tim. Từng hồi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, như những làn sóng dữ dội đập vào bờ cát mong manh. Nhưng giữa sự căng thẳng ấy, một cảm giác ấm áp ùa đến từ trái tim cô, nhẹ nhàng làm dịu đi những nỗi lo sợ.
"Dừng lại, đừng đến gần," Lạc Phách cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy. "Lui lui lui lui ra!" Nhưng Thẩm Đề Đốc không thèm quan tâm, bước ánh mắt yêu thương tiến về phía cô, nhẹ nhàng chăm sóc. "Trưởng công chúa, chúng ta không thể trốn tránh tình cảm mãi mãi được," giọng nói của ông ấy êm ái như dòng nước mát.
Trái tim Lạc Phách đập rộn ràng trong lòng, cô hiểu rằng cuộc gặp gỡ này không phải là ngẫu nhiên. Những kí ức ngọt ngào từng khoảnh khắc bất hủ hiện về, nhấn nhá những tình cảm chưa từng tan biến. Cô không thể từ chối tình yêu thật sự tồn tại giữa họ, và có lẽ, đó chính là điều mà Lạc Phách luôn trơ trẽn suốt nhiều năm qua.