Trong bóng tối của phòng tập, Aomine đứng đó, với ánh mắt trống rỗng hướng về phía cửa sổ. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc cay đắng trên sân đấu khi anh đối đầu với Kuroko, những phút giây mà anh cảm thấy mình bị lật sang trang mới, nơi sự vô hình của Kuroko hạ gục mọi nỗ lực của anh.
Midorima đột ngột xuất hiện, đôi mắt lạnh lùng đầy biểu cảm. Anh không nói một lời, chỉ đứng đó như một ngọn đèn trong bóng tối. Aomine chợt nhận ra rằng, Midorima không đến đây để chọc ghẹo anh, mà để trải qua một cuộc đối diện tinh tế hơn.
"Kuroko đã thay đổi cuộc đời chúng ta," Midorima nói, giọng điệu không giống với lúc trên sân cỏ, "Anh ta là biểu tượng của sức mạnh trong sự vô hình, nhưng cũng là sự yếu đuối đến kỳ lạ. Aomine, anh có thể chấp nhận được sức mạnh vô hình ấy đến như vậy sao?"
Aomine gật đầu, chầm chậm trả lời, "Tôi sáng suốt, Midorima. Kuroko không chỉ là đối thủ, mà còn là người bạn đồng hành. Tôi sẽ không để sức mạnh ấy làm cho tâm hồn tôi đi vào bóng tối vĩnh viễn."
Hai tay đối thủ từng đứng hai bên sân cỏ, lại nay đứng cùng nhau trong bóng tối, đối diện với bản thân và với những sự lựa chọn của mình.