Trên dốc đồi u sầu, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng lên hình bóng của hai người. Dạ Vương Bạch Dạ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt chứa đựng một cảm xúc khó định, nhìn chằm chằm vào thạch Nữ Oa đang đứng trước mình. Từ lúc tái sinh, Bạch Dạ khát vọng trả thù đã khiến hắn trở thành một con người khác biệt, mưu mô và cảnh giác. Nhưng giờ đây, trước ánh nhìn nồng hậu và chân thành của thạch Nữ Oa, sự ngọn nguẩy trong tâm hồn Bạch Dạ dường như tan biến.
Thạch Nữ Oa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Dạ, ánh mắt ấm áp nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn. "Sư phụ, từ ngày em gặp sư phụ, em đã cảm thấy trái tim mình như tan chảy, không còn khói lửa trả thù nữa."
Những lời này như một cơn gió cuồn cuốn, làm rung động lồng ngực của Bạch Dạ. Liệu rằng trái tim hắn, đã từng đóng băng trong tràn trề thù hận, có thể tan chảy trước tình yêu đầy kiên nhẫn và hiểu biết của thạch Nữ Oa? Sự đấu tranh giữa lòng trung thành và khát vọng tái sinh, giữa tình yêu và thù oán, sẽ dẫn họ đến đâu trong cuộc sống mới này?