Trong cơn đau đớn và cảm giác hoang lạnh, Kuroko vẫn cố gắng mỉm cười nhẹ với Kagami đứng bên cạnh. "336 giờ, thời gian không nhiều cho chúng ta, nhưng đủ để chứng minh tình cảm của chúng ta, đúng không?" Anh nhếch môi, nhưng ánh mắt mờ ảo tiết lộ sự lo lắng. Kagami bất lực không thể che giấu nổi nước mắt dày lưỡi trên họng. "Em sẽ không bao giờ quên, Kuroko. Chúng ta sẽ vượt qua." Ánh mắt của Kuroko lấp lánh ánh đèn yếu ớt, hừng hực hy vọng. Nhưng khi cánh cửa giữa cuộc đời chúng đóng lại, bóng đen dần phủ lên, bí ẩn và đầy ám ảnh. Kuroko khẽ rơi vào vòng tay Kagami, nỗi buồn chỉ còn chấp chới vài giọt nước mắt, nhưng niềm tin vững vàng như một đấng thiên thần dẫn dắt họ qua bão táp.