Trận đấu giữa Long Vu Thần và Dương Liệt Long đang đến hồi gay cấn, khi cả hai chiến binh đều bất lực trước sức mạnh của đối phương. Dương Liệt Long, vị vua của võ thuật, đã không ngần ngại tung ra những đòn tấn công đầy quyết liệt, nhưng Long Vu Thần vẫn đứng vững trước ầm ỹ của anh ta.
Ánh mắt sắc lẹm của Long Vu Thần không ngừng lướt qua ánh sáng rực rỡ phản chiếu từ cú đấm mạnh của Dương Liệt Long. Máu tuôn trào trên khuôn mặt anh, nhưng anh không chùn bước, không nuốt lời thách thức. Đứng đối diện với vị vua kiêu hãnh, anh tức giận cầm chặt thanh kiếm "Huyết Nước", biểu hiện rõ ràng sự quyết tâm và ý chí không khuất phục.
Khi Dương Liệt Long phát ra cú đấm cuối cùng, tạo nên một cơn gió mạnh kèm theo ánh sáng rực rỡ lấp lánh, Long Vu Thần bất ngờ mở to mắt, không chút do dự. Với một đòn chí mạng, anh tung Dương Liệt Long văng ra xa. Đôi mắt của Dương Liệt Long bỗng chốc không còn kiêu ngạo, mà thay vào đó là sự sợ hãi tràn ngập.
"Ta không thể thua! Ta là vua!" Dương Liệt Long hét lên trong sự hoảng loạn, nhưng Long Vu Thần đã quá quen thuộc với những lời tự phụ đó. Anh cười khẽ, "Vua của những kẻ nhẫn nhục à? Thời của ngươi đã kết thúc!" Và chỉ trong một nhát chém, Long Vu Thần kết liễu Dương Liệt Long, khẳng định được vị thế Người Sát Thủ tối thượng.
Nhưng khi ngọn lửa sắc đỏ phủ lên thảm đấu, mọi người đều bất ngờ khi thấy Dương Liệt Long mỉm cười ác ý. "Ta đã thua, nhưng cuộc đời của ngươi sẽ không bình yên." Câu nói cuối cùng của vị vua đã vượt xa khỏi sự hiểu biết của ai trong đám đông, để lại một bí ẩn lớn đầy bí ẩn và u ám cho tương lai của Long Vu Thần.