Trên bức tranh nền xám tro của thành phố nhộn nhịp, Haru và Tsukasa đứng bên nhau, ánh mắt hướng về phía trước với một sự quyết đoán rõ ràng. Trong giọng nói rung rinh của cung, Tsukasa bày toàn bộ tâm hồn của mình. Haru không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Trái tim anh như bị xuyên thấu bởi những lời nói của cậu học trò mang tên Tsukasa. Một cảm xúc lạ lẫm len lỏi từng ngóc ngách tâm hồn, làm rối loạn không gian và thời gian. Trên dòng sông tương tư, hai linh hồn đã từng bị lạc lõng giờ đây bắt đầu hòa cùng nhịp, tạo nên một âm nhạc đẹp tuyệt vời của tình yêu và sự chấp nhận. Haru nhìn thẳng vào mắt Tsukasa, ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt trẻ trung, anh biết rằng, cuộc sống đã đưa anh đến với định mệnh, nơi mà tình yêu không biết đến ranh giới, nơi mà mọi dớp bóng cũ đã tan biến, chỉ còn lại tình yêu chân thật và sự hiểu biết sâu sắc. Nụ cười xuất phát từ tận cùng trái tim, lá cung co lại, giao âm cuối cùng đã khẽ phôi pha.