Trên bức tranh nền u ám của tương lai, Mukuro ngồi một mình trong bóng đêm tĩnh lặng. Ánh đèn lòe loẹt từ bức thảm họa lấp lánh mắt anh, một người bảo vệ đã từng dày công gác mắt cho Tsuna hồi thanh xuân. Ôm lấy hình ảnh một thời tuổi trẻ đầy hy vọng, Mukuro không thể kìm lòng khi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình, cùng Tsuna tận hưởng ánh sáng mặt trời, tưởng chừng như sẽ không bao giờ tắt.
Nhưng giờ đây, ánh sáng đó đã bị che đậy bởi cơn bão tăm tối từ bên trong. Mukuro tự hỏi liệu anh có thực sự mất đi con đường đó, con đường hạnh phúc mà anh luôn khao khát. Không còn là người bảo vệ, Mukuro trở thành một cánh hoa hồng dại, dẫn đường cho những bước chân buồn bã qua những ký ức ngọt ngào. Còn Tsuna, liệu cậu có cảm nhận được sự thay đổi trong Mukuro, hay đơn thuần chỉ là một bài toán không cần lời giải?