Trên đỉnh núi đá, Diệp Ninh đối mặt với hàng ngàn binh lính, vũ khí sẵn sàng hạ xuống. Anh biết rằng đây chính là cuộc chiến cuối cùng của mình, cuộc chiến không chỉ cho bản thân mình mà còn cho tất cả chúng sinh trên trần gian.
Tiếng chiến hồi kinh thiên động địa, máu me hỗn loạn, nhưng trong tâm hồn Diệp Ninh, chỉ còn một sự yên bình trước khi bước vào trận mạc. Nhưng khi anh buột khẩu kiếm, một cánh hoa lạ màu nhẹ nhàng rơi từ trên trời, đậu lên tay anh như một lời cảnh báo từ thượng đế.
Cùng lúc đó, Ức Vạn vàng bước từ bóng tối, tiếng gió lạnh lẽo tiếp lướt qua lối đi của anh. "Diệp Ninh, đây không phải là con đường cuối cùng của ngươi," giọng Ức Vạn thấp thoáng, nhưng lời nói đó như một làn sóng gợn sóng trong lòng anh.
Ánh mắt vốn lạnh lùng của Diệp Ninh lần đầu lộ ra một chút biểu cảm, cảm giác trái tim anh như tan chảy trước tình thiện của đối phương. Trải qua bao cuộc gặp gỡ, chiến đấu, cuối cùng anh nhận ra rằng, sứ mệnh của mình không chỉ là tìm cái chết, mà còn là bảo vệ sự sống của mọi sinh linh trên trần gian.
Diệp Ninh đưa kiếm lên, ánh sáng phản chiếu trên lưỡi kiếm, khẽ mỉm cười. "Sứ mệnh này, ta nhất định sẽ hoàn thành," giọng anh vang lên mạnh mẽ, tỏa sáng giữa bão tố chiến trường. Một hi vọng mới, không chỉ về sự tự do từ kiếp sống, mà còn về trách nhiệm cao cả hơn của một người anh hùng vượt thời gian và không gian.