Trong một chiều đông se lạnh, tàu hải quân vẫn bám biển xanh, sương mù đọng hơi bí hiểm trên các tấm thùng phuy. Hibiki - cô bé trẻ trung, luôn năng động, đang bước đi dưới ánh nắng chiều tà. Áo len mỏng manh che đi lớp áo phao, bước chân nhỏ nhắn vẫn phát ra tiếng lach tách trên sa mạc băng giá. Chỉ mỗi bước chân của cô, làm sụt sịt nền tuyết, như muốn tạo ra một con đường dẫn lối cho chính cái vẻ lạc quan, đáng yêu của mình.
Một lúc sau, cô đến bên chiếc quầy bán kem. Mặc kệ tiếng hò reo nhưng oanh liệt càng ngày, cô chỉ đắn đo, dành cho mình cái nhìn thân thiện và cam chịu. Bằng khát vọng như một thói thường ngày, cô chỉ "Xin một cây kem vị vani, ơn cậu". Giọng cô tươi sáng mà ngọt ngào nhưng một cái nhìn sắc sảo và lạnh lùng dường như hăm dọa. Hôm nay, cô cảm thấy rầu rĩ và uể oải, những điều mà chưa bao giờ cô chấp nhận.
Nụ cười cũng như bông hoa mắc phải giông bão không bao giờ tồn tại mãi và nơi đây đúng là nơi nó biến mất. May mà bóng đen không tồn tại mãi vậy Hibiki, rất sửng sốt vì nghe thấy một giọng nói thân quen sau lưng mình. Oktyabrskaya Revolutsiya. Một chiếc áo dài màu đỏ, ánh nắng lục lăng mái tóc đen nhánh. Bạn cũ thân thiết của cô - Odessa, một con tàu dress chịu trách nhiệm bảo vệ và nuôi dưỡng Hibiki kể từ ngày bé.