Trong một ngày nắng nóng oi bức, Sun Tung tựa hồ bắt gặp Kyu Ha đang ngồi trên ghế đá lớn trước nhà công ty. Ánh mắt bố chiếm hồn cậu, tỏ ra hố hố, nhấc má nở nụ cười nhếch mép đầy cay đắng. "Hôn...hôn nhân?" Cậu chầm chậm lấy tiếng từ kẽ môi khô cứng. Dựng dậy, Kyu Ha lắc đầu đồng tình, hầu như giận dữ. "Vâng, chỉ cần em đồng ý kết hôn với con gái tôi, tất cả sẽ được giải quyết." Sun Tung không thể tin vào điều mà tai mình đang nghe. Bao năm qua cậu sống trong điều kiện khốn khó, vùng lên từng ngày mà không một lời giải thích, dăm ba nét bút của vốn nghèo hèn. Còn bây giờ lần đầu tiên, một lá thư nặc chứa những tâm sự uất ức của bố Kyu Ha lại trục láp trước cửa số nhỏ nhắn của cậu. Nhìn đám mây trắng bay qua bầu trời xanh, Sun Tung nhạt lắng, lòng lắng động lúc gian nan, trái tim hừng hực lửa hận và một chút nguyện vọng được thôi thúc với điều tốt đẹp nhất nơi đời mình...