Trên hành lang tăm tối của Bảo tàng Garry, những bức tranh vẽ dằn vặt nỗi sợ hãi trong lòng Ivy. Cô gái trẻ dường như mắc kẹt ở giữa thế giới thực và thế giới hình ảnh, nơi mà cái bóng của mình mờ dần từ thiện ác và ác mộng giàn giả. Trước mắt cô, một bức tranh cuối cùng vẫn còn chưa được khám phá, đằng sau lớp sơn phủ kín, có gì đó đang chờ đợi.
Bước tiếp, Ivy nhẹ nhàng lấy bàn tay từ chiếc cặp màu nước che chắn khuôn mặt của mình. Ánh sáng lạnh lùng của bóng đêm chiếu xuống bức tranh, chỉ để phơi bày một bí mật đen tối. Từ đáy tâm hồn, cô nghe thấy tiếng gọi của một linh hồn bị lãng quên, những đắng cay và uất hận lớn lao vẫn đang lưu luyến trong không gian ẩn sau bức tranh.
Dấu vết một cuộc sống êm đềm, một tâm hồn tan nát dưới vỏ gỗ cứng rắn, tất cả đều rõ ràng hơn bao giờ hết. Ivy nhớ đến lời nguyền ẩn chứa trong giấc mơ, cứ đi qua giữa những điểm dừng, cô sẽ phải đối diện với quá khứ, với những điều cô đã từng nghĩ rằng đã chôn vùi mãi mãi...