Trên bức tranh nền của khu rừng bí ẩn, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua lớp lớp chiếc lá xanh mướt. Trong một buổi chiều thu se lạnh, cô gái trẻ Aria bước đi trong tiếng rì rào của lá cây và tiếng nhịp đều của trái tim lo lắng. Cô theo đuổi một bóng hình lạ mắt từ sau cây, đồng hồ đã chạy mãi mà người bạn đang chạy trước cô vẫn không dừng lại.
Đến một khoảnh khắc, bóng hình rõ ràng hơn. Làn da sáng như nền trăng với ánh sáng từ kính lửa đom đóm trên người cậu ta. "Chờ em một lát," cậu ta nói, giọng cao và bắt tai. Aria không hiểu vì sao trái tim cô đập mạnh như vậy, nhưng cô biết rằng đó không phải là lo lắng. Đó là điều gì đó khác, một thứ gì đó sống động hơn, mạnh mẽ hơn.
Họ cùng nhau tiến vào bóng tối của rừng, những hạt sương trắng muối mặt nước mắt trong kí ức mờ mịt của quá khứ. Cô cảm thấy như cô và cậu ta đã gặp nhau từ rất lâu, trong một cuộc gặp gỡ xa xưa mà tâm hồn họ vẫn nhớ mãi. Và khi bước vào khu rừng đom đóm phong, mọi bí mật sẽ dần hé lộ, mỗi manh mối như những hạt sáng soi rọi con đường của hai người, rắc rối hơn cả Aria từng tưởng.