Trái tim Sa Wol đập rộn ràng khi anh bước vào tiệm xăm cũ kĩ, cảm thấy những hạt mưa lạnh lẽo dường như cũng đập theo nhịp. Won Jae đứng đối diện, ánh mắt sắc bén như dao mổ, nhưng cũng lạnh lùng đến đáng sợ. Không lời chào, không ánh nhìn đầu tiên, chỉ là sự im lặng đầy áp lực nặng nề giữa hai người.
"Em... em muốn hình xăm này," Sa Wol lắp bắp, không dám đưa ánh mắt lên gặp ánh mắt của Won Jae. Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vào mẫu hình trên giấy, nhưng ánh mắt sắc bén đã khám phá hết mọi góc khuất của tâm hồn Sa Wol.
Khi kim xăm va vào da, cảm giác nhói như kim châm thấu qua xương, nhưng trong đau đớn ấy, Sa Wol cảm thấy mình như đang được giải thoát. Cứ mỗi nét kim vuốt xuyên qua da thịt, cảm xúc trong anh như một cơn bão dữ dội, làm khuôn mặt khép kín của Won Jae bắt đầu biến đổi.
Khi công việc hoàn thành, Sa Wol nhìn vào chiếc hình xăm trên cánh tay mình với niềm hạnh phúc khó nói. Đó không chỉ là một hình xăm, mà là biểu tượng cho sự đổi mới, sự tự do mà anh luôn khao khát. Và ở phía sau ánh mắt lạnh lùng, Won Jae cũng cảm nhận được sự thay đổi trong trái tim mình, một sợ hãi và hứa hẹn tồn tại song song.
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng ấm áp, giữa mưa rơi nhè nhẹ, hai tâm hồn đối lập nhưng hút nhau như nam châm, đã khẳng định một mối liên kết không thể phủ nhận giữa Sa Wol và Won Jae.