Trong một buổi tối yên bình, khi ánh đèn mờ dần, Kazuma nằm trên giường, với đèn đọc sách chiếu sáng nhè nhẹ. Anh mở cuốn nhật ký cũ, những dòng chữ in đậm, tưởng chừng đã quên lãng, bỗng dưng hiện lên trước mắt.
Nina đang đứng thẳng trước cửa, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy biểu cảm theo dõi chồng. Thấy Kazuma đang đọc cuốn nhật ký, cô không kìm lòng được hỏi: "Anh đang đọc cái gì vậy?"
Kazuma nhíu mày, nhìn vợ mình một cách ngạc nhiên. "Đây là... một cuốn nhật ký của anh lúc nhỏ. Anh vừa tìm thấy nó ở phòng máy quay..." Lời nói của anh còn chưa kịp kết thúc đã bị Nina cắt ngang.
"Cuốn nhật ký đã bị mất từ lâu rồi, không thể nào còn nguyên vẹn như thế được. Anh đọc đi, chuyện gì đã xảy ra với cuốn nhật ký ấy?" Nina tỏ ra hồi hộp không kém, ánh mắt của cô phản ánh sự lo lắng và tò mò.
Kazuma lật từng trang nhẹ nhàng, hít lấy hơi thở cũ trong từng dòng chữ. Biết đây là cơ hội để chia sẻ với vợ mình, anh bắt đầu kể từng câu chuyện, từng ký ức vụt ngang qua đầu mình. Nhưng câu chuyện không chỉ dừng lại ở tuổi thơ vui vẻ, mà nó còn đẫm máu và nước mắt của một thời gian lạc quan đi qua nỗi đau.
Nina ngước nhìn Kazuma, trong mắt cô lóe lên một tia hy vọng. Liệu bí mật mà cô gìn giữ đã được vạch trần? Có phải đây là cơ hội để họ hiểu thấu đáo hơn về nhau, hay chỉ là điểm khởi đầu cho những sóng gió đang chờ đón họ.