Trên bờ sông rợp bóng cây xanh, Gon nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của chú khủng long bất an. Sự đau đớn vẫn hiện hữu ẩn sau ánh nhìn sắc bén của nó, nhưng cảm xúc khả năng thay đổi của Gon đã được kích thích. Anh biết, đòi hỏi của mình không chỉ là chống lại một con quái vật hung dữ, mà còn là phải đối diện với chính bản thân mình.
“Tại sao, tại sao lại chọn con đường kiểm soát bằng cách ác?”, Gon thầm hỏi mình, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sức mạnh. Điều anh cần làm không đơn giản chỉ là đánh bại kẻ thù, mà còn là hiểu rõ về giọt lệ mắt của nó.
Khi ánh mắt của Gon gặp gỡ với ánh mắt sầu bi, sự hiểu biết tỉnh dậy trong tâm hồn anh. “Tôi không thể bắt đầu một câu chuyện mới bằng sự đau khổ và tuyệt vọng,” Gon cất giọng, bước lùi một bước, mở cánh tay ra mời khủng long đến gần.
Tiếng thở hổn hển và những bước chân non nớt của chú khủng long làm ngập tràn bờ sông yên bình. Đôi mắt hùng hồn của Gon lấp lánh trong ánh nắng chiều, tạo nên một khung cảnh kỳ diệu của sự tha thứ và hy vọng. Nơi đây, một truyền kỳ mới sẽ bắt đầu, nơi mà tình thương và sự sáng tạo thắng hơn mọi thách thức.