Trên mái hiên quán cà phê hoang tàn, ánh chiều tà long lanh lóa qua những sợi mây trắng. Cô gái Mélanie ngồi đơn độc, nhìn theo dòng người qua lại ngoài kia, trong lòng vọng tưởng về người yêu đã khuất. Bỗng nhiên, bóng dáng của một người đàn ông lạ mặt bước tới, ánh mắt nhè nhẹ hướng về cô như cầu khẩn.
"Em đau khổ vì anh ấy phải không?" - giọng nam thanh âm thấp lời ru. Mélanie quay đầu nhìn, đôi mắt mê hoặc chợt lóe lên sáng hơn. "Anh, anh là ai?" - cô gái ngơ ngác hỏi. Người đàn ông nở một nụ cười ấm áp. "Gomen, tương lại arigatou, vì anh đã hiểu được tình yêu qua em."
Linh hồn kia đã trỗi dậy trong một cơ thể mới, chỉ để ở bên Mélanie, người anh từng yêu. Hai tâm hồn xa lạ nhưng kèm theo một sợi tơ kỳ lạ của số phận đã níu chân họ vào nhau. Tình yêu không thể hiểu rõ, không thể đo lường, nhưng đó lại chính là điểm hy hữu giữa hai linh hồn bất tử.
Cuộc gặp gỡ này, liệu có thể mang lại hạnh phúc hoặc là thêm đau đớn cho họ? Câu chuyện về lòng biết ơn, tình yêu vượt thời gian, và sự chấp nhận khó nhọc, chỉ mới bắt đầu trong buổi chiều tà u tối, tạo nên bước ngoặt mới trong cuộc đời của họ.