Trong một buổi tối tĩnh lặng, bàn ăn nhỏ của Wakaba và anh họ Kazutomo rực sáng trong ánh đèn vàng ấm áp. Món ăn hấp dẫn nằm trên đĩa trắng, bộ đôi cùng nhau ngồi quây quần, nhấm nháp từng miếng thức ăn một cách chậm rãi. Wakaba nhìn chăm chú vào Kazutomo, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và biết ơn. Đôi khi, cô cảm thấy như mỗi dòng lời bài học từ anh chính là một viên mãn tinh tú, giúp cô hiểu ra những điều mà mẹ cô chưa bao giờ chia sẻ.
Vào một ngày đặc biệt, khi mặt trời chiếu sáng rực rỡ qua cửa sổ, Wakaba bất ngờ nhận được một lá thư cũ kỹ từ người mẹ kẻo lạc. Đọc từng dòng chữ trên tờ giấy và cảm xúc bắt đầu trào dâng trong cô. Trái tim Wakaba nhói lên không nguôi, nhưng đồng thời cũng chứa đựng tia hy vọng nhỏ nhoi. Kazutomo vội vàng đến bên cạnh cô, giữ lấy bàn tay run rẩy của Wakaba và nói: "Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở đây với em."
Những dòng lệ không thể cầm lại tràn ngập từ đôi mắt Wakaba, cô cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình yêu thương và bí ẩn. Cuộc sống của cô đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, và khung cảnh trước mắt có lẽ không chỉ đơn giản là những bữa ăn tối bình dị nữa.