Trong một buổi học đầy nhịp nhàng, Kyou lại một lần nữa nhìn thấy Makoto ngồi tách biệt với toàn bộ lớp học, nhấp nhô như một đảo cô đơn giữa biển người. Từ khi nhìn thấy cô bé, Kyou không khỏi tò mò về ít nói Makoto và bắt đầu theo dõi mỗi sự chuyển động của đồng hồ để đoán xem liệu lần này cô bé sẽ 'nói' điều gì.
Đến tối, sau một ngày căng thẳng với nhiều lo lắng và thử thách, Kyou bước gặp Makoto trên con đường vắng vẻ. Cô bé nhìn thẳng vào mắt Kyou, ngẩng đầu lên và mặt tròn xoe, bắt đầu duỗi ngón tay mảnh mai của mình điều chỉnh thành từng ký tự số một cách chậm rãi. Kết thúc bằng cử chỉ "1-0-0-0," Makoto nhấn mạnh một cách kiên quyết. Kyou chợt hiểu ra, trong dáng vẻ yếu đuối kia, Makoto đang thốt lên: "Chúng ta là bạn bè."
Nhìn thấy sự cảm thông và quyết đoán trong ánh mắt của Makoto, Kyou cảm thấy niềm vui lan tỏa trong lòng. Họ bắt đầu cuộc hành trình mới với những trò đùa dễ thương, những bí mật chưa được phát hiện, và quan trọng hơn hết, một tình bạn đẹp đẽ lớn dần theo thời gian.