Trên bàn là hàng loạt những tin nhắn chưa đọc, cô gái tên Linh Lung nhăn mày lo sợ. Những lời hứa hẹn, những ý thơm ngọt dường như tan biến vào hư không, để lại cho cô một mình trong sự lạc lõng và hoài nghi. Cảm giác đau lòng như từng châm vào trái tim nhỏ bé của cô, khiến cô tự hỏi liệu mình đã đủ tốt để giữ lấy tình yêu của đối phương chưa.
Với bước chân run rẩy, Linh Lung mở cửa sổ nhỏ và quan sát cuộc sống bên ngoài. Ánh hoàng hôn nhuốm đỏ bầu trời, những cánh hoa lay động theo cơn gió nhẹ nhàng. Cô chợt nhận ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn dù có những giông bão đổ xuống. Có lẽ, thời gian sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về tình yêu, về bản thân và về cách để đứng lên sau cú sốc từ người cô yêu thương.
Bước tiếp vào bức tranh hoàng hôn ấm áp, Linh Lung tự nhủ với bản thân rằng dù có gian nan, cô cũng sẽ trải qua mỗi thăng trầm để trở nên mạnh mẽ hơn. Và dần dần, cô nhận ra rằng, đôi khi, hạnh phúc không nằm ở chỗ tất cả mọi thứ bình yên, mà ở chỗ biết đứng dậy sau mỗi lần gục ngã.