Trên mái trường xưa, dáng hình cô gái mảnh mai với mái tóc đen óng ả từng bước đi nhẹ nhàng. Ánh mắt sắc sảo hừng hực dưới ánh nắng chiều, rọi sáng những hạt sương trên cỏ xanh mơn mởn. Kiwa, người con gái từng đọa đầy sức sống, nay vẫn thế, chỉ khác lắm chút tóc đã trắng phau, vẫn còn khắc khoải hình ảnh Ririko trong tâm hồn.
Ririko, người con gái từng mộng mơ, giờ đã trưởng thành và lạnh lùng hơn, ánh mắt như màn sương mờ che mờ đi bí mật trong lòng. Cả hai gặp nhau tại buổi họp lớp sau bao năm xa cách. Bên tai Ririko, tiếng hơi thở của Kiwa như giọt suối nhỏ xoa dịu mối quan hệ đã ráo hoàng.
Những lời nói, những cái nhìn, những gì lẽ ra đã bị thời gian làm phai nhạt, giờ đây lại trỗi dậy với một sức mạnh hồi sinh không thể tin nổi. Hai cánh tay run lên, muốn ôm chặt nhau nhưng tâm hồn lại xa cách. "Có lẽ chúng ta chưa thể quay lại như xưa được, nhưng ít nhất, hãy để những cảm xúc này thấm đẫm vào từng hơi thở", Kiwa thì thầm như muốn khẳng định điều gì đó, nhưng cũng chẳng biết mình đang thật sự muốn gì.
Ririko nhìn thẳng vào mắt Kiwa, thấu hiểu từng rung động trong tâm hồn kia. Đôi môi mỏng mềm nhếch lên một nụ cười khẽ, bài xích tình cảm từng bị lãng quên nay hóa ra vẫn chưa mất. "Có lẽ chúng ta không thể quay lại như xưa, nhưng có thể bắt đầu một điều gì đó mới, phải không?" - Ririko nhấp môi, nhưng giọng điệu của cô ấy lại ẩn chứa nhiều sự nghi ngờ.
Cuộc gặp lại này, liệu có biến thành cuộc tình mới, hay chỉ là âm vang của quá khứ đang rơi vào hư vô?