Ruồi vẫn xoay vòng quanh cabin hẹp khi cánh cửa máy bay được đóng kín. Đèn trần nhấp nhô lung linh, chỉ lóe lên những ánh sáng yếu ớt, đủ để làm lộ ra nước mắt nhỏ trên góc mép của Allison. Cô gái trẻ ngồi yên, nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông mây trắng cuối cùng của chiều tà dần trôi qua. "Anh ta sẽ đến, phải không?", Allison hỏi, giọng khàn khàn do lo lắng. Nhưng câm nín... không có âm thanh nào đáp lại cô.
Một tay nắm chặt thay vào đó từ phía sau ghế của cô, bóng người hiện lên như một ấn tượng mơ hồ trong bóng tối. "Hãy cứ yên tâm, chúng ta sẽ vượt qua mọi trở ngại cùng nhau", giọng cậu ta như làn gió nhẹ thổi qua những tia nắng cuối ngày. Cô quay đầu lại, ánh mắt lòng lanh lảnh, sự tin tưởng dần trở lại. Đôi bàn tay nhỏ bé của Allison nắm chặt lấy tay anh, tạo nên một sức mạnh vô hình, một liên kết vững chãi giữa hai con người trẻ trên đường hạ cánh trong biển trời đầy gian nan.