Trên con đường vắng vẻ, ánh đèn mờ ảo từ người máy kỹ thuật sinh học chiếu sáng bước chân nhỏ của Đường Nhiễm. Trong căn phòng tối om, Lạc Trạm đứng hốt hoảng trước sự quyết đoán của cô gái mù. "Chào buổi tối, chủ nhân," tiếng nói lạnh lùng của Nhiễm vang lên, khiến Trạm rùng mình.
Nhưng Nhiễm không quan tâm đến sự kinh hoàng trên khuôn mặt anh. Cô chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt mờ của mình và tự tin tuyên bố, "Tôi có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh. Tự do của tôi, là tự do chọn lựa con đường của mình."
Trạm không thể tin vào sự kiên định của cô gái trước mắt, nhưng từng lời cô nói đều khiến anh nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong tâm hồn cô. Bước vào người máy kỹ thuật sinh học, Nhiễm đã chứng minh rằng khát vọng và tình yêu bản thân có thể làm cho cô vượt lên trên mọi khó khăn, mở ra một tương lai tự do mà cô mong ước.