Trăng lên cao, chiếu sáng khắp vùng đất đầy rẫy những sinh vật đáng sợ. Jung Yeon đầy nghi ngờ bước vào không gian tối tăm, cảm giác như mình bị vây quanh bởi những ánh mắt hun hút linh hồn. Đột nhiên, một bàn tay ấm áp vươn ra từ sau lưng cô, đưa cô ra khỏi vùng nguy hiểm, "Đừng lo lắng, em ơi," giọng nói ấm áp vang lên, nguồn sáng từ đôi mắt kia giúp cô tin rằng mình không đơn độc.
Người đàn ông đứng trước cô với vẻ mặt cao quý, ánh mắt sâu thẳm. Cảm giác an toàn và niềm tin bắt đầu hiện hữu trong tim Jung Yeon. Từ giây phút ấy, cô không còn sợ hãi mà thay vào đó là sự mạnh mẽ và quyết tâm. Cô quyết định sẽ không để bản thân mình bị cuốn theo luồng sông tăm tối, mà sẽ đương đầu với mọi khó khăn với tinh thần kiên cường, bởi cô biết rằng, dù có nhiều khó khăn, luôn có ánh sáng mặt trăng chờ đợi cuộc hành trình của mình.