Ngọc đứng giữa bãi đất hoang vắng, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đen như mực. Tiếng gió rít lạnh lẽo, đưa cảm giác u ám lan tỏa trong không gian. Ánh lửa từng bừng lên trong đôi mắt sâu thẳm của Ngọc, phản chiếu những điều không thể diễn tả bằng lời.
Bước từ bóng tối, Quân Sư Điện hiện ra. Áo giáp đen phản chiếu ánh lửa từ Ngọc, tạo nên một sắc đen bí ẩn. Biểu tượng Huyết Sư Tử bén nhọn trên ngực anh nhấp nhô trong ánh đèn dầu mờ mịt. "Ngọc," Quân Sư Điện bắt đầu, giọng nói lạnh lùng như hơi thở của cõi chết, "Người ngạo mạn, đã đến lúc trả thù."
Ngọc nhìn Bách Lý Quân Nhạc, người bạn thân hiện đã trở thành kẻ thù không đội trời chung. Duyên đã chia rẽ, tình đã đổi thay. Băng gối phản bội không chỉ là nỗi đau từ trong trái tim, mà còn là đòn đau từ sự tổn thương trong lòng.
"Họ đã đánh thức con ngựa đỏ của ta," Ngọc thốt lên, lời nguyền cuồng dại như tiếng gọi từ nơi sâu thẳm của chính tâm hồn. Bước đi, hắn mang theo cả biển hồn hóa thành màu đỏ, hỗn loạn và bất ngờ.
Chiến tranh đã đến, và tiếng rền vang lên từ dĩ vãng khơi dậy. Không chỉ là cuộc chiến thống trị hay tiêu diệt, mà còn là cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, giữa tinh thần và hận thù, giữa sự sống và cái chết, giữa Ngọc và Quân Sư Điện.